Người dịch: Whistle

“Ngu ngốc!”

Trịnh Xương Đồ lắc đầu:

“Tuy rằng Lôi Bá Thiên chỉ là Hắc Thiết trung kỳ, nhưng thực lực lại rất mạnh, Quách Ngộ Đoạn tự tìm đường chết, sau này, Thạch Thành chắc chắn sẽ thay đổi.”

“Không chỉ như vậy.”

Lão già mặc áo trắng nhướn mày:

“Hình như Huyết Đằng lâu cũng muốn đầu quân cho Thiên Hổ bang?”

“Hả?” Trịnh Xương Đồ cau mày:

“Kỳ lạ.”

“Quả thực là rất lạ.” Lão già mặc áo trắng cũng khó hiểu nói:

“Huyết Đằng lâu và Lôi Bá Thiên vẫn luôn bất hòa, lúc này vậy mà lại chủ động cầu hòa, tên lâu chủ kia nghĩ gì vậy?”

Cho dù hai lão già này có kiến thức uyên bác, nhưng vẫn không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng bọn họ đều biết.

Gần đây…

Thế lực ở Thạch Thành chắc chắn sẽ có thay đổi long trời lở đất.

Tuy rằng Ưng sào không tham dự, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại của nhiều người như vậy, chỉ dựa vào nơi này, đương nhiên là không được, bọn họ phải liên lạc với người bên ngoài.

Một khi xảy ra loạn lạc, việc trao đổi vật tư rất có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Phải luôn chú ý.

“Năm mươi ba năm trước, Vân Tập trấn ở Trọng Khánh sơn đã hoàn toàn rơi vào Khư Giới, có hai trăm mười chín người sống sót.”

“Bốn mươi mốt năm trước, bãi đá ngầm ở Nam hải bị nước biển nhấn chìm, người dân, du khách trên đó cùng đến Khư Giới, được người của Ưng sào cứu giúp, có năm mươi ba người sống sót.”

“Từ hai mươi chín năm trước đến hai mươi năm trước cũng có hai lần người Trái Đất rơi vào, một lần là ở Châu Mỹ, một lần ở gần Hoắc gia bảo…”

“Năm năm trước, là chúng tôi.”

Ánh mắt Chu Giáp lóe lên, trầm ngâm suy nghĩ.

“Theo như lời Trịnh lão, ông ấy là một trong những người đầu tiên rơi vào Khư Giới, hơn nữa, vì ở Vân Tập trấn có quân đội, nên số người sống sót là nhiều nhất.”

“Nhưng cũng vì hoàn cảnh lúc đó phức tạp, nên cả thị trấn biến mất đều không để lại ghi chép nào.”

“Sau đó, nhiều nơi bộc phát, người sống sót lại ngày càng ít.”

“Theo quy tắc của những thế giới khác, Trái Đất còn khoảng một trăm đến ba trăm năm nữa mới hoàn toàn rơi vào, hơn nữa, còn xuất hiện ở gần Hồng Trạch vực.”

“Đương nhiên…”

“Không loại trừ khả năng tăng tốc vì một số lý do, giống như Đế Lợi tộc, không biết tại sao lại đột nhiên bị sương mù bao phủ, chỉ trong mấy năm đã hoàn toàn rơi vào.”

Cũng vậy.

Cái gọi là gần cũng là do Trịnh lão nói.

Thực chất…

Phạm vi gần Hồng Trạch vực bao gồm mấy chục triệu dặm, nếu như “gần” xa hơn, e rằng Hắc Thiết đi cả đời cũng không đến được.

“Chu Giáp!”

Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của Chu Giáp:

“Ngươi thấy thế nào?”

Chu Giáp hoàn hồn, nhìn cô gái bên cạnh:

“Lôi tiểu thư cứ quyết định đi.”

“Hừ!” Lôi My hừ lạnh, vẻ mặt “lạnh như băng”:

“Vậy tấn công.”

“Bạch Môn, hai chúng ta ra tay.”

“Được.” Cừu Bạch Môn nghiến răng, gật đầu.

Lôi Bá Thiên có rất nhiều con cái, người nổi bật cũng không ít, Lôi My là một trong số đó, tuổi còn trẻ đã có tu vi cửu phẩm.

Xét về thực lực, Lôi My còn mạnh hơn Lôi Tù một chút.

Nhưng vì Lôi Bá Thiên trọng nam khinh nữ, nên sự quan tâm dành cho Lôi My kém xa Lôi Tù, dẫn đến việc bây giờ Lôi My thậm chí còn không có nổi một món Huyền Binh Hắc Thiết ra hồn.

Còn Cừu Bạch Môn là con gái của Cừu Bá Uy, phó bang chủ.

Khác với Lôi Bá Thiên, Cừu Bá Uy chỉ có một vợ, hai thiếp, con cái tương đối ít, Cừu Bạch Môn lớn hơn Lôi My một tuổi, vậy mà đã là thập phẩm.

Hai người quen biết từ nhỏ, thân thiết như chị em, gần đây, Lôi My thường xuyên ở bên cạnh Cừu Bạch Môn để an ủi nàng ta.

Lần này…

Hai người được phái đến để tiêu diệt thế lực của Thiên Thủy trại trong thành.

Tuy Cừu Bạch Môn có dáng người nhỏ bé, nhưng lại là trời sinh thần lực, lúc này, nàng ta mặc trọng giáp, tay cầm hai cây chùy nặng, nghiến răng, xông về phía cổng.

Trút giận cho cha.

“Vù…”

Cừu Bạch Môn vung chùy, gió lớn nổi lên.

“Ầm!”

Cánh cổng lớn cao ba mét bị chùy đánh nát, những người đang mai phục bên trong cũng bị đánh bay, kêu la thảm thiết.

“Tốt!”

Lôi My sáng mắt, lớn tiếng khen, đồng thời, nàng ta giống như chim bay nhảy vào trong sân, vung hai nắm đấm, tàn nhẫn tấn công những người bên trong.

Quyền pháp của Lôi My rất lợi hại, bước chân nhẹ nhàng, linh hoạt, nắm đấm giống như sao băng, rõ ràng là có căn cơ rất vững chắc.

Từ điểm này có thể thấy, lựa chọn của Lôi My rất chính xác.

Đao pháp của Lôi Bá Thiên rất lợi hại, cảnh giới Tử Lôi Đao Pháp của ông ta là cao nhất ở Tiểu Lang đảo trong vòng mấy trăm năm nay, thậm chí còn sáng tạo ra Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh mạnh hơn.

Nhưng con cái của Lôi Bá Thiên rõ ràng là không kế thừa được thiên phú này.

Trong mắt Chu Giáp, Lôi Tù không thích hợp để tu luyện Tử Lôi Đao Pháp.

Nhưng vì muốn kế thừa tuyệt kỹ của cha, nên Lôi Tù vẫn lựa chọn tu luyện Tử Lôi Đao, đáng tiếc, tiến triển rất chậm.

Lôi My thì khác.

Quyền pháp mà nàng ta chọn rất phù hợp với thể chất.

Nói về sự am hiểu chiêu thức, Lôi My vượt xa Lôi Tù, chỉ là không có Huyền Binh Hắc Thiết, nàng ta chỉ có thể coi là cửu phẩm không tồi.

“Lên!”

Chu Giáp đứng ngoài cửa, phất tay:

“Những người cao hơn bánh xe đều giết hết.”

“Vâng!”

Bùi Cách đáp, hô lên một tiếng, những người khác lần lượt xông vào sân, một cuộc thảm sát bắt đầu.

“Lôi Nhạc.”

“Chu đại ca.” Lôi Nhạc cưỡi ngựa đến gần:

“Có chuyện gì sao?”

“Ta cảm thấy…” Chu Giáp do dự một chút:

“Mấy hôm nay, hình như Lôi My đang nhắm vào ta?”

Chu Giáp và Lôi My không quen biết, nhưng đã từng gặp mặt mấy lần, coi như là người quen, quan hệ của hai người rất bình thường, cũng không có mâu thuẫn gì.

Nhưng mấy hôm nay…

Lúc cùng nhau hành động, Lôi My như thể luôn chống đối, đầy ác ý.

“Cái này…”

Lôi Nhạc há miệng, cẩn thận nhìn Chu Giáp, nhỏ giọng nói:

“Chu đại ca, huynh không biết sao?”

“Biết gì?” Chu Giáp cau mày.

“Cha định gả tứ tỷ cho huynh.” Lôi Nhạc nói:

“Có lẽ tứ tỷ không thích… đương nhiên, với thực lực, tu vi của Chu đại ca, tứ tỷ nên hài lòng mới đúng.”

“…”

0.52538 sec| 2408.695 kb